Tin Đời sống - Tâm sự !!!
"Đàn ông có người thích nhậu nhẹt, người mê bóng bánh, chơi gái cũng chỉ là một trong vô số sở thích của đàn ông thôi. Phụ nữ các em chấp nhận được những tật xấu kia, tại sao lại phản ứng gay gắt với tật xấu này của anh đến vậy?”.
Gia vị cuộc sống của chồng là... "chơi gái"
Vợ chồng anh Thuấn - chị Loan (quận 8, Tp.HCM) yêu nhau từ hồi đại học. Họ kết hôn đến nay đã tròn 8 năm và có với nhau hai mặt con, nếp tẻ đủ cả.
Anh Thuấn là người đàn ông biết kiếm tiền, lo được cho vợ con một cuộc sống đầy đủ. Chị Loan tự hào về chồng lắm, chị cũng tuyệt đối tin vào chồng, vì anh Thuấn rất chiều vợ con, lúc nào cũng bảo chỉ có vợ con là nhất.
Nhưng tình cờ cách đây 5 tháng, chị phát hiện một chiếc di dộng lạ trong túi chồng mình - một chiếc điện thoại đã cũ mà chị chưa khi nào thấy trước đó. Chị mở máy ra xem: toàn là danh sách gái gọi với đầy đủ địa chỉ, nickname để phân biệt. Trong inbox thì đầy ắp tin nhắn số phòng, địa điểm gặp mặt và những lời khen tặng dành cho họ với những lời lẽ dâm đãng, tục tĩu khi được hỏi về chất lượng “dịch vụ”.
Dựa vào những tin nhắn họ trao đổi với nhau thì có vẻ như chủ nhân chiếc điện thoại đã có thâm niên chơi gái rồi, còn là khách quen của một vài cô từ vài năm nay nữa.
Khi chồng về, chị Loan chìa thẳng chiếc điện thoại vào trước mặt chồng thì anh chối bay: “Của thằng bạn anh ấy, nó gửi anh cầm giúp!”. Chị bán tin bán nghi nhưng chịu chẳng làm gì được vì không có chứng cứ chứng minh nó là của anh Thuấn, cái tên được nhắc đến trong những tin nhắn không phải tên chồng chị.
Một thời gian ngắn sau, chính mắt chị thấy anh tấp vào nhà nghỉ. Chị đứng ngoài đợi, một tiếng sau anh sóng đôi cùng một cô nàng đi ra. Chị sốc quá, về mang 2 con đi luôn với suy nghĩ sẽ thuê một căn nhà chờ li dị.
Rồi cả gia đình nội ngoại vào cuộc khuyên chị, anh cũng tha thiết biết lỗi:“Chỉ là bọn gái gọi thôi, do thằng bạn rủ rê lôi kéo mà anh không cầm lòng được!”. Chị chấp nhận cho qua, không quên ra tối hậu thư cho anh rằng đừng mơ có lần sau.
Nhưng có lẽ chơi gái là căn bệnh ăn sâu vào cốt tủy anh Thuấn rồi. Cũng một thời gian ngắn sau, chị lại bắt được tận tay chồng vào khách sạn với cave. Hôm đó về, sau khi con ngủ, vợ chồng chị đã có cuộc nói chuyện rất nghiêm túc.
“Chuyện này là bệnh chung của xã hội thôi em ạ, mình sống trong xã hội nào thì phải thích nghi với xã hội đó. 100 thằng đàn ông thì có đến 99 thằng đi chơi gái, em không biết à? Anh đủ hiểu biết để làm chủ mình mà không mang bệnh về cho em, sẽ vẫn quan tâm và lo lắng cho gia đình” - Anh Thuấn đánh phủ đầu.
Chị Loan sững sờ trước những lí lẽ của chồng. Nói như vậy, hóa ra anh chẳng hề cảm thấy có lỗi gì với vợ con gì cả, "bệnh" chơi gái ấy đã ăn sâu vào máu anh rồi. Từ đây chị có thể suy ra, chủ nhân chiếc điện thoại kia chính là của chồng mình chứ chẳng phải ai khác.
Thất vọng và chán nản hoàn toàn, chị Loan chẳng còn thiết tranh luận với chồng nữa. Hình như đối với anh, hôn nhân chẳng có gì đáng trân trọng. Anh vẫn sống với bản năng của mình và lấy mặt xấu của xã hội ra để biện hộ. Anh có lúc nào nghĩ đến cảm nhận của chị và cái nhìn của con?
Chị muốn li hôn nhưng chưa thể, vợ chồng đã ở với nhau 8 năm, đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được, nhất là lại có 2 mặt con với nhau nữa. Anh lại vẫn yêu vợ con, chưa khi nào lơ lờ trách nhiệm của mình. Nhưng chị cũng biết không sớm thì muộn cái kết cục ấy cũng xảy ra…
Ảnh minh họa